top of page
Writer's picturekhi khong

Củ - Nghệ 33

"Tụng ca vô thường"*


Mình có việc ghé gallery, sẵn được xem triển lãm free luôn. Sự sung sướng của một đứa vẫn chưa thấy giàu về xèn :)))



Chà mình bỏ bê Củ - Nghệ lâu quá đỗi, chỉ vì mình lười và thì mọi chuyện trong ngày cũng vô vị. Xin lỗi Củ - Nghệ nhiều thiệt nhiều.



Đi vòng triển lãm, một sự dịu dàng nữ tính bảng lảng đầy không gian. Cái sự cổ điển điển hình của bề ngoài, gần gụi và thản nhiên như cái liếc nhìn tu sĩ trải phẳng bình diện đời. Mình nhớ tới một phát ngôn, không chắc chắn lắm, nhưng vì thế mà mình nhớ hoài. Cái đẹp là sự nhìn quen thuộc. Đối chiếu với quan điểm này, vô vàn chấm đỏ cũng là điều dễ hiểu vì dễ cầu. Không khí đẫm xưa, trầm và nhẹ, điểm vi tế của Đông phương cũ tràn lan, níu kéo mắt nhìn nhớ về những điều không còn thể thấy nhưng quen thuộc. Chút lấp lánh của màu vẽ hiện đại, cũng phủ gục dưới lớp thời gian cũ được xác định.


Nhập thất (2020)

"Nhập thất ba hôm những đóa triêu nhan nở tràn then cửa." Pháp Hoan

Mình yêu tấm này, khi nhìn nó lý trí chỉ có thể lẽo đẽo đi theo sau cái sự thích.

Không bàn về kỹ thuật, vì loạt tranh khẳng định được sự ổn định của một người tài. Mình chỉ gắng nói về cảm nhận. Không gian thiền định, loại bỏ những lục tục của đời, những sặc sỡ của người, sự đơn sắc đóng khung và san bằng một cõi tâm. Sắc tím của hoa triêu nhan thập thò, len lén. Có lẽ nào thủ thỉ rằng đời vô thường, đâu đơn giản chỉ phẳng, yên và một sắc?


Hoa triêu nhan, hoa triêu nhan...

Ba chữ thanh ngang, ngân ngân mà không nặng, không trầm. Với thơ Haiku, với văn hóa Nhật là một sự khiêm nhường nhưng bền bỉ tháng năm. Ý niệm thiền định có lẽ nên được nhớ rằng là sự liên kết mọi thành tố đời, nếu khư khư giữ mình một cõi niệm, cuộc sống vô thường sẽ lặng lặng mà tràn, thành lời nhắn thầm.


Mà mình dường như chỉ yêu mỗi nó. Vì mình nghĩ, cái cổ điển không chỉ nên là lớp ngoài. Cổ điển là tàn tích xếp chồng nhiều tháng năm. Con mắt người ghi nhớ qua bao thế hệ người. Sự đẹp vì nhìn quen mắt cũng là vì những tàn tích tinh xảo đến yêu kiều. Độ dầy cần thời gian để lục tung mà nghiền ngẫm.


Mình không phải là người thấu đời và có quyền phán xét. Chỉ là nhìn tranh, xưa cũ dễ chịu, đọc thơ phảng phất mùi năm tháng nhưng vẫn cảm rằng: Cội nguồn gốc rễ mỏng manh quá, để len sâu chắc cần thêm nhiều điều gì mình không rõ. Hi vọng, lần tới, đọc thơ không chỉ còn nhìn thấy chữ, hi vọng sẽ được thấy hơn một sự diễn chữ thành hình.


Vì vô thường, đôi tay bấu níu đến kiệt mình cũng khó nắm chặt vỏ ngoài, ý niệm may mắn lắm là tàn tích còn sót lại qua tháng năm người...


Con mắt nhìn quen thấy đẹp cũng là để:


"Tụng ca vô thường"



* "Tụng ca vô thường" 
07/08 - 03/09/2023 
Annam Gallery
371/4 Hai Bà Trưng, Q3. Tp. Hồ Chí Minh
Triển lãm cá nhân của nghệ sĩ Hoài Phương. 
Với hơn 30 bức tranh thủy mặc được minh họa cho thơ Pháp Hoan.

59 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page